[DC Fanfic] Gió Mưa Không Ngại
  • Shinichi nhắm mắt, co quắp một lúc rồi đứng dậy vào phòng. Lạnh cũng lạnh đủ rồi, anh không còn là thanh niên ngày ấy chạy đi tìm cô khi nhớ nhung nữa, cũng không phải Shinichi có thể lấy cô làm động lực nữa. Shinichi hiện tại, cũng không biết mình đang theo đuổi điều gì. Danh vọng anh đủ đầy, vật chất anh dư dả. Hiện tại, động lực để cố gắng của anh chỉ là trách nhiệm với người xung quanh anh mà thôi. Thật mệt mỏi, cũng thật giản đơn.
  • Chăn xếp gọn gàng, thật không quen. Giường lớn đến thế, thật không quen. Không ai tắt đèn, thật không quen. Không có hương sữa tắm rẻ tiền, thật không quen. Bây giờ có đói cũng sẽ không có mì ăn, thật không quen.
  • Trần nhà sáng như thế, thật không quen. Cửa sổ chưa kéo rèm, thật không quen. Ô cửa chớp bên ngoài, thật không quen. Không nghe tiếng hít thở sâu cạn của ai đó, thật không quen.
  • Không có cô, thật không quen…
  • Shinichi nhắm mắt, lặng lẽ ngủ say.
  • Đêm mưa rất lớn, Shinichi tưởng chừng đã ngủ rất lâu rồi thì điện thoại nhấp nháy. Anh cầm điện thoại lên, bên trong tiếng người thật xa lạ. Nội dung ngắn ngủi, lại khiến Shinichi tỉnh ngủ.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Anh nói cái gì? Nhắc lại cho tôi!
  • Người qua đường
    Người qua đường
    Ngài Kudou, tôi biết ngài kích động… chúng tôi cũng lấy làm tiếc… phu nhân trong chuyến bay XL2354 gặp tai nạn… hiện tại máy bay đã rơi xuống biển không tìm thấy… chúng tôi mong ngài hãy nén bi thương.
  • Giọng nhân viên rất chân thành, cũng rất tha thiết. Shinichi nghe thấy, chỉ có tiếng mưa cùng sấm dậy. Không, đây là mơ. Shinichi chắc chắn là mơ thôi. Anh ném điện thoại, không nghe. Anh chui vào giường, không nghe. Anh nhắm mắt, không, ngủ đi. Ngủ rồi lại dậy sẽ không sao nữa.
  • Đáng chết! Con mẹ nó Ran Kudou! Trốn cũng thôi đi… trốn thế này bảo anh phải làm sao?
  • Shinichi nghiến răng, bàn tay cắm sâu vào da thịt. Ran… máy bay rơi… không tìm thấy… tai nạn hàng không, có mấy phần trăm có thể quay về? Shinichi không nghe thấy tiếng mưa nữa, chỉ thấy trong miệng mình có một thứ nước, rất mặn…
  • Ran đi rồi. Đây là lời thứ hai anh nói trong ngày về Ran, nhưng đi ở đây, là chẳng bao giờ quay về nữa.
  • Mười năm, mười lăm năm, hơn cả người yêu, là người thân.
  • Shinichi nghĩ chắc chắn Ran đang trừng phạt anh, trừng phạt anh vì ngoại tình, để cô ở đây, phản bội lời thề kia. Đến khi anh nhận lấy chiếc hộp từ nhân viên. Bên trong chiếc áo dính đầy máu không còn trọn vẹn, ví da, ảnh cháy xém… Shinichi không nhớ mình làm sao về nhà. Làm sao lên giường nằm, làm sao vượt qua được một ngày hôm đấy.
  • Hoshi
    Hoshi
    Shinichi Shinichi, không thể như thế được, nếu không thích em thì không được đối tốt như thế với em…
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    “Shinichi Shinichi, không thể như thế được, nếu không thích em thì không được đối tốt như thế với em…”
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    “Shinichi, sau này anh không được phản bội em. Nếu không, em sẽ không cho anh tìm thấy em nữa. Tuyệt đối sẽ dẫn con rồi đem hết tài sản của em đi”
  • Con không cần, tài sản không thèm lấy. Tìm không thấy, anh làm sao tìm thấy người bên kia thế giới?
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Chưa lấy đã lo dọa dẫm anh, sau này không cho em cơ hội rời đi đâu. Em đừng mơ nữa.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Em cũng chưa từng nghĩ sẽ rời đi.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Nhưng em đi rồi, anh cho em cơ hội, em tận dụng nó thật triệt để. Đã rời đi, là oanh liệt mà ra đi. Không chờ không đợi, không một giây dừng lại.
  • Shinichi thở dài, cơn đau từ ngực oằng lên người anh buốt nhói. Anh thở dốc, mồ hôi chảy dài trên gương mặt anh.
  • Thật hi vọng, hai mấy tiếng qua là một giấc mơ. Những bức ảnh cô cười trong tay anh, màu khăn trắng tang thương ngoài kia, rõ ràng mà khẳng định với anh. Mọi thứ này, chưa bao giờ là một giấc mơ.
14
Chương 15